Tin doanh nghiệp

Nỗi niềm của người xa quê

117
Ngồi lặng yên giữa một buổi chiều, ký ức về ba mẹ và quê nhà bất giác ùa về. Đã hai mươi sáu năm rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, giờ bước sang tuổi 47, tôi mới thấy lòng chất chứa nhiều suy tư hơn bao giờ hết. Con người ta, rốt cuộc vì điều gì mà phải rời bỏ quê hương, bươn trải nơi đất khách? Vì danh vọng, vì khát vọng đổi đời, hay đơn giản chỉ vì mưu sinh giữa dòng đời xô bồ?

Tuổi trẻ, ai cũng mang trong tim những hoài bão lớn lao. Người ta rời quê với niềm tin rằng ở một vùng đất khác, cuộc sống sẽ rộng mở hơn, có thể lo cho gia đình nhiều hơn. Thế nhưng, con đường mưu sinh vốn dĩ không bằng phẳng. Ta lao vào guồng quay công việc, hết tháng này sang năm nọ, để rồi nhiều khi không còn nhận ra mình đã đi được bao xa, hay đã đánh mất những gì phía sau.


Danh vọng, tiền bạc, thành tựu phù du… có thực sự là đích đến cuối cùng? Hay chỉ là cái cớ để ta chấp nhận xa quê, xa cha mẹ, xa bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp tình thân? Cuộc đời giống như một chuyến tàu, cứ lao đi về phía trước, nhưng hành khách chẳng bao giờ biết mình đang tìm kiếm ga cuối, hay chỉ đơn giản là đang chạy trốn khỏi sự bình yên vốn có.


Đến một độ tuổi nào đó, ta mới thấm thía: tiền bạc rồi sẽ qua, danh lợi cũng chỉ tạm bợ. Thứ còn lại với ta đến tận cùng, chỉ là nụ cười hiền của cha, giọng nói ấm của mẹ, và mái nhà quê xưa. Nghịch lý của đời người là ta thường nhận ra điều ấy khi đã đi quá xa, khi thời gian không quay ngược lại được, và cha mẹ cũng chẳng thể chờ ta mãi.


Có lẽ, con người ta không chỉ sống để “có”, mà quan trọng hơn, là để “thuộc về”. Thuộc về một mái nhà, một vùng quê, một vòng tay yêu thương. Và nếu còn có thể, hãy tìm cách quay về với gốc rễ ấy, trước khi quá muộn.


Bởi cuối cùng, điều khiến chúng ta mạnh mẽ để bươn trải nơi đất khách cũng chính là tình yêu thương từ gia đình, từ cha mẹ, từ mảnh đất quê xưa. Và biết đâu, hành trình đi xa suốt bao năm qua không phải để ta quên đi, mà là để một ngày nào đó, ta biết cách trở về.

Chia sẻ:
Bình luận Facebook
Tin nổi bật trong ngày